Tính từ trận hoà 0-0 Afghanistan ngày 14/11/2017 thuộc vòng loại cuối Asian Cup 2019, HLV Park đã trải qua 1889 ngày liên tiếp song hành cùng bóng đá Việt Nam. Trước đó, chưa nhà cầm quân nào gắn bó với các đội tuyển nước nhà lâu đến thế. Đây cũng là HLV duy nhất đưa Việt Nam vào hai trận chung kết AFF Cup với một chức vô địch năm 2018, bên cạnh lần đầu tiên vào đến vòng loại cuối World Cup – nơi ông và các học trò còn gây ấn tượng với một chiến thắng trước Trung Quốc và hòa trên sân của Nhật Bản. Sự độc tôn còn được thể hiện ở cấp độ U23 với ngôi á quân châu Á, hạng tư ASIAD 2018 cùng hai HC vàng SEA Games 30 và 31.
Những thống kê trên đã đủ để minh chứng cho vị thế của HLV người Hàn Quốc trong dòng chảy lịch sử của bóng đá Việt Nam, kể cả khi mục tiêu vô địch AFF Cup 2022 không thành. Nhưng, ông Park là minh hoạ rõ nét nhất cho khát khao chiến thắng trong thể thao chưa khi nào mất đi, không cho phép những người tham gia dừng lại kể cả khi rơi vào cảnh hiểm nghèo.
Khát khao chiến thắng của ông được thể hiện rõ nét sau trận chung kết lượt đi hòa 2-2 ở Mỹ Đình. Ông ném phăng áo khoác và thẻ HLV, định tìm trọng tài chính để đòi lẽ công bằng trong cơn giận dữ. Trước sự can ngăn của các trợ lý đồng hương, ông bỏ vào đường hầm sớm, quên cả việc tri ân khán giả trong trận đấu cuối cùng ở sân nhà.
HLV người Hàn Quốc cũng không hài lòng với sự mất tập trung của các học trò. Trước lượt đi, HLV Park nói về sự nguy hiểm của Theerathon Bunmathan, sự phụ thuộc của Thái Lan vào số 3. Nhưng khi trận đấu kết thúc, các học trò của ông vẫn mắc sai lầm để hậu vệ 32 tuổi hai lần kiến tạo và ẵm về danh hiệu cầu thủ hay nhất trận. Việt Nam đã khởi đầu suôn sẻ với bàn mở tỷ số của Nguyễn Tiến Linh, nhưng để Thái Lan lật ngược thế cờ. Và nếu không có pha lập công muộn của Vũ Văn Thanh, sự tự tin có lẽ đã vơi đi nhiều với thầy trò HLV Park Hang-seo.